Gạc Ma 1988: Lời hứa cuối cùng với mẹ của người chiến sĩ Hải quân
Cập nhật 14/3/2019, 13:03:26
Trước lúc ra Gạc Ma, người sỹ quan Hải quân Việt Nam hứa ngày về sẽ sửa lại nhà cho mẹ nhưng đi mãi không về.
Năm nay mẹ Đức đã yếu đi nhiều, chân đi không vững, tay run, tóc bạc hơn, mắt mờ, trí nhớ đã giảm và tai không còn nghe rõ như xưa. Thấy chúng tôi, mẹ rưng rưng hỏi: “Con đến thăm thằng Phương phải không?”, rồi dẫn chúng tôi vào bàn thờ nơi đặt di ảnh của anh Phương, xúc động khấn: “Phương ơi! Thế là con bỏ mẹ đi được 31 năm rồi đấy. Lại chuẩn bị đến ngày giỗ chung của con và các đồng đội rồi…”
Mẹ Đức sinh được cả thảy được 3 người con trai và anh Trần Văn Phương là con trai đầu lòng. Từ lúc Phương sinh ra cho đến khi lớn và đi bộ đội, nhà mẹ Đức nghèo lắm, cơm cũng không có mà ăn.
Thế nhưng, có lẽ thấu hiểu cảnh nghèo của gia đình và là con trai trưởng trong nhà nên ngay từ nhỏ anh Phương đã bộc lộ là người con hiếu thảo, chăm ngoan và học giỏi. Ngoài những giờ đi học, Phương đều chăm chỉ giúp bố mẹ cáng đáng việc nhà. Hầu như mọi công việc nặng nhọc trong nhà đều đến tay Phương.
Học xong lớp 10, Trần Văn Phương ”gác bút nghiên” theo tiếng gọi của Tổ quốc. Nhập ngũ, Phương được cử đi học lớp kế toán trinh sát pháo binh của Quân chủng Hải quân Việt Nam.
Tháng 1/1984, Trần Văn Phương được bổ sung về làm Khẩu đội trưởng pháo thuộc Tiểu đoàn 562, Lữ đoàn 146, Vùng 4 Hải quân. Cuối năm 1985, Trần Văn Phương được cử đi học trường Quân chính Quân khu 7.
Tháng 1/1986, anh được bổ nhiệm chức vụ Trung đội trưởng và đề bạt quân hàm Thiếu úy. Tháng 3/1988 Thiếu úy Trần Văn Phương trở thành Phó chỉ huy trưởng đảo Gạc Ma (thuộc cụm đảo Sinh Tồn của quần đảo Trường Sa).
Trước khi lên đường ra Gạc Ma, Phương được cho nghỉ phép về thăm nhà, lúc đó trong túi Phương không có một đồng đi đường. May mắn, anh xin đi nhờ xe về đến cầu Giang rồi cuốc bộ về nhà.
Mẹ Đức sụt sùi: “Thời đó gia đình nghèo lắm, toàn phải nhịn đói nên lúc nó về chẳng có gì ăn. Nó nói: Mạ ơi có khoai vằm (khoai lang, thái nhỏ, phơi nắng) thì nấu cho con ăn với. Tôi nghe mà cảm thấy tội, đi bộ đội được ăn cơm còn về nhà không có gì ăn đành xin mẹ ăn khoai.
Hôm đấy ăn khoai vằm thay cơm nhưng nó vui vẻ và ăn nhiều lắm. Trong lúc ăn nó còn cười với mẹ và bảo: Làm lính nghèo lắm mạ ạ, nhà mình cũng nghèo nên con về mạ có khoai vằm ăn no bụng như ri là vui lắm rồi. Sau này dành dụm, có nhiều tiền, con sẽ mua nhiều đồ ăn cho ba mạ và các em.”
Mẹ Đức không thể ngờ rằng, đó là lần cuối cùng anh Phương về thăm nhà và “bữa khoai vằm thay cơm” cũng là bữa ăn cuối cùng mẹ được ăn cùng đứa con trai đầu lòng.
Trước lúc ra đi, người sỹ quan Hải Quân trẻ tuổi nói với mẹ: “Ở nhà ba mẹ nhớ cắt toóc (thân cây lúa) phơi khô” và hứa: “Đến lúc con về phép sẽ cùng ba chẻ tre, kẹp tranh để sửa lại mái nhà bếp, chứ giờ mưa dột khổ ba mẹ lắm”.
Vài ngày sau khi trở về đơn vị, anh Phương có biên thư gửi về gia đình và đó cũng là lá thư cuối cùng mẹ Đức nhận được từ con trai.
Mẹ Đức nói, ngày anh Phương gửi thư về vui lắm nhưng do không biết chữ nên mẹ phải nhờ con cháu đọc cho nghe. Đã 31 năm nay, năm nào mẹ cũng nhờ con cháu đọc cho nghe lá thư cuối cùng của anh Phương.
Nghe nhiều nên đến giờ không cần nhìn thư mẹ Đức vẫn có thể nhớ từng câu từng chữ, từng dấu chấm phẩy. Lá thư ấy, mẹ cũng mang đi ép plastic và bảo quản như báu vật của cuộc đời.
Trong thư, có đoạn anh Phương Viết: “Tình hình ngoài này hiện nay rất nghiêm trọng, Trung Quốc đưa nhiều tàu và quân đội đến để chiếm đảo…Tối nay hoặc tối mai con lại đi tiếp. Đối với con, nhiệm vụ lên đường đi bảo vệ Tổ quốc, dù có hy sinh con cũng không sợ.
…Lúc ra đi con chỉ dặn ba mạ như thế này: Khi ba mạ nhận được bức thư này thì ba mạ không phải viết thư trả lời cho con nữa. Con không nhận được đâu. Bởi vì con đi chưa biết ở chỗ nào. Không có địa chỉ và ba mạ cũng đừng trông thư con nữa…”