Từ chỗ là vũ khí đấu tranh cách mạng, là nền tảng của xã hội, văn hóa còn trở thành động lực, là sức mạnh mềm để phát triển đất nước.
Trong 3 nguyên tắc dân tộc-khoa học, đại chúng của văn hóa mới Việt Nam được Đề cương năm 1943 xác đinh, nguyên tắc dân tộc được đưa lên hàng đầu, khơi dậy lòng tự hào dân tộc của toàn dân, đồng lòng tham gia cách mạng.
Sau hơn 10 năm đất nước đổi mới, bước vào hội nhập, tính dân tộc được bổ sung bởi khái niệm “tiên tiến”. Năm 1998, Nghị quyết Trung ương về “Xây dựng và phát triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc”, thể hiện quan điểm toàn diện hơn của Đảng về vai trò của văn hóa.
Năm 2011, văn kiện Đại hội XI của Đảng khẳng định, cùng với ngoại giao chính trị và kinh tế, ngoại giao văn hóa góp phần nâng cao vị thế Việt Nam trên trường quốc tế.
Đến năm 2014, Nghị quyết Trung ương số 33 về xây dựng và phát triển văn hóa, con người Việt Nam đáp ứng yêu cầu phát triển bền vững đất nước khẳng định cần xây dựng văn hóa Việt Nam gắn với phát triển con người toàn diện.
Trong 10 năm đầu của thế kỷ này, khái niệm “công nghiệp văn hóa” đã dần xuất hiện và lần đầu tiên “phát triển công nghiệp văn hóa” được đề cập trong “Chiến lược phát triển văn hóa Việt Nam đến năm 2020”.
Cách đây hơn 10 năm, Đại hội XII của Đảng yêu cầu “phát triển công nghiệp văn hóa đi đôi với xây dựng, hoàn thiện thị trường dịch vụ và sản phẩm văn hóa”. Đến Báo cáo Chính trị Đại hội XIII nhấn mạnh mối quan hệ giữa công nghiệp văn hóa với sức mạnh mềm của văn hóa Việt Nam và đặt ra yêu cầu cụ thể hơn đó là “khẩn trương triển khai phát triển có trọng tâm, trọng điểm ngành công nghiệp và dịch vụ văn hóa”.
Tám mươi năm qua, nhiều giá trị cốt lõi của Đề cương về văn hóa Việt Nam luôn được Đảng ta kế thừa, phát triển, phù hợp với từng giai đoạn, vì mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”.
Theo VTV